Shutter Island là bộ phim đề tài tâm lý nói về quá trình trị liệu tâm lý của Laeddis do những biến cố từ quá khứ dẫn đến những biến dạng nhận thức.

Chính nhận thức bóp méo ấy đã khiến bộ phim tràn ngập những mâu thuẫn, khó hiểu nhưng cũng đầy kịch tính.

Vậy dưới góc nhìn của Tâm lý học, tình trạng của Andrew Laeddis sẽ được lý giải như thế nào? Bài viết này sẽ đưa ra những phân tích về tâm lý của nhân vật chính Laeddis bằng những kiến thức của Tâm lý học nhận thức.

Tóm tắt nội dung

Bộ phim Shutter Island (2010) lấy bối cảnh vào năm 1954, khi Teddy Daniels (Leonardo DiCaprio thủ vai), một viên cảnh sát thuộc Cảnh sát Tư pháp Hoa Kỳ (USMS), cùng với cộng sự của mình là Chuck Aule (Mark Ruffalo) đến điều tra vụ mất tích bí ẩn của Rachel Solando, một nữ sát nhân đã trốn thoát khỏi bệnh viện tâm thần Ashecliffe trên hòn đảo Shutter.

Teddy Daniels (trái) và Chuck Aule (phải) đến điều tra vụ án tại bệnh viện tâm thần Ashecliffe trên hòn đảo Shutter

Teddy ban đầu xuất hiện với mục tiêu chính thức là giải quyết vụ mất tích, nhưng anh cũng cho biết có lý do cá nhân để đến đây.

Ngay khi đặt chân lên đảo, Teddy bắt đầu nghi ngờ về những hoạt động bất minh tại bệnh viện.

Bệnh viện đã từ chối cho anh truy cập vào hồ sơ mà anh tin rằng sẽ tiết lộ sự thật về sự biến mất của Rachel và liên quan đến Andrew Laeddis, một bệnh nhân nguy hiểm mà Teddy tin rằng đã giết vợ anh trong một vụ hỏa hoạn. Teddy tiết lộ với Chuck rằng lý do thực sự anh đến đảo là để tìm Laeddis.

Trong khi Teddy điều tra, một cơn bão lớn ập đến, cắt đứt liên lạc với đất liền và khiến một số tù nhân nguy hiểm trốn thoát.

Những manh mối ngày càng khó hiểu, và các nhân viên bệnh viện có vẻ bất hợp tác, khiến Teddy càng thêm nghi ngờ. Một bệnh nhân trong khi được thẩm vấn đã viết từ “RUN” (chạy đi) vào sổ ghi chú của Teddy.

Cawley tỏ ra rất hợp tác trong việc giúp đỡ Laeddis điều tra vụ án

Teddy cũng gặp phải những cơn đau đầu dữ dội và có những giấc mơ kỳ lạ về vợ anh, Dolores Chanal, người đã chết trong một vụ cháy. Trong những giấc mơ đó, Dolores cảnh báo rằng Andrew Laeddis vẫn còn trên đảo và Rachel Solando cũng vậy.

Càng đào sâu vào điều tra, Teddy bắt đầu mất phương hướng giữa thực tại và ảo giác. Anh gặp George Noyce, một bệnh nhân bị biệt giam, người cảnh báo rằng bệnh viện đang tiến hành những thí nghiệm tàn bạo trên bệnh nhân, bao gồm phẫu thuật thùy não để kiểm soát tâm trí.

Noyce cũng cảnh báo Teddy rằng tất cả mọi người trên đảo, kể cả Chuck, đều đang tham gia vào một âm mưu nhằm thao túng anh.

Teddy quyết định leo lên ngọn hải đăng, nơi anh tin rằng các cuộc thí nghiệm kinh hoàng đang diễn ra. Trên đường đi, anh phát hiện một xác chết trông giống Chuck nhưng sau đó lại biến mất.

Anh tìm thấy một người phụ nữ tự nhận mình là Rachel Solando thật, một cựu bác sĩ của bệnh viện. Cô tiết lộ rằng cô bị đưa vào bệnh viện vì phát hiện các thí nghiệm trái phép liên quan đến việc sử dụng chất hướng thần và phẫu thuật thùy não. Nhưng khi Teddy quay lại bệnh viện, không có bất kỳ bằng chứng nào về sự tồn tại của Chuck.

Cuối cùng, Teddy đột nhập vào ngọn hải đăng và đối mặt với bác sĩ John Cawley. Tại đây, Cawley tiết lộ một sự thật chấn động: Teddy thực chất chính là Andrew Laeddis, một bệnh nhân tâm thần nguy hiểm nhất của bệnh viện, bị giam giữ vì đã giết vợ mình, Dolores, sau khi cô nhấn chìm ba đứa con của họ trong cơn điên loạn.

Những cái tên Edward Daniels và Rachel Solando chỉ là phép đảo chữ của Andrew Laeddis và Dolores Chanal. Tất cả những gì Teddy trải qua, bao gồm sự biến mất của Solando, chỉ là một màn dàn dựng công phu để giúp Andrew đối mặt với sự thật về quá khứ kinh hoàng của mình.

Các bác sĩ đã tổ chức một kịch bản lớn, trong đó, Chuck thực chất là bác sĩ Lester Sheehan, còn Rachel Solando chỉ là một y tá đóng vai. Họ đã tạo ra kịch bản này với hy vọng giúp Andrew phá vỡ ảo tưởng của mình và nhận thức lại chính mình. Sau khi nghe những lời này, Andrew đã ngất đi vì quá sốc.

Khi tỉnh lại, Andrew đã kể lại toàn bộ sự việc đã diễn ra thực tế một cách mạch lạc, khiến bác sĩ Cawley tin rằng anh đã thực sự tỉnh táo. Tuy nhiên, Cawley cũng nhấn mạnh rằng anh đã từng khôi phục rồi lại tái bệnh, và đây là cơ hội cuối cùng cho cả Andrew và Laeddis, nếu anh vẫn tái bệnh, các bác sĩ sẽ tiến hành phẫu thuật thùy não cho anh.

Tuy nhiên, một thời gian ngắn sau, Andrew lại nói chuyện với bác sĩ Sheehan và gọi ông là “Chuck,” như thể anh vẫn còn tin vào câu chuyện mà anh đã tưởng tượng. Nhận thấy rằng Andrew đã tái phát, bác sĩ Sheehan ra hiệu với Cawley, và các y tá đã bắt đầu tiến đến để đưa anh đi phẫu thuật.

Andrew sau đó hỏi rằng liệu việc “sống như một con quái vật” có tệ hơn việc “chết như một người tốt” hay không. Sheehan đã hoài nghi liệu Andrew có thật sự tái bệnh hay không và gọi “Teddy” nhưng anh không phản hồi lại.

Cảnh cuối của phim cho thấy hình ảnh ngọn hải đăng, nơi Andrew chuẩn bị trải qua ca phẫu thuật, ám chỉ rằng anh đã chọn lựa phẫu thuật như một cách để giải thoát mình khỏi nỗi đau và tội lỗi.

Bài viết sẽ đi vào phân tích nhân vật Teddy Daniels/Andrew Laeddis trong phim Shutter Island theo tiếp cận nhận thức, từ đó có thể được đi sâu hơn bằng cách xem xét cách các quá trình nhận thức của anh ta liên quan đến hành vi, cảm xúc, và sự phát triển bệnh lý tâm thần của nhân vật.

Phân tích tâm lý nhân vật Andrew Laeddis

Méo mó nhận thức và cách Laeddis xử lý thông tin

Andrew Laeddis trải qua những méo mó nhận thức sâu sắc, một biểu hiện rõ ràng của sự từ chối thực tế.

Trong nhận thức méo mó, cá nhân thường xuyên xuyên tạc sự kiện để phù hợp với hệ thống niềm tin hiện tại của họ, và Laeddis cũng không ngoại lệ.

Anh đã xây dựng một hệ thống ảo tưởng phức tạp, nơi anh tin mình là Teddy Daniels, một điều tra viên của US Marshals đến Shutter Island để điều tra sự mất tích của Rachel Solando. Thực tế, Teddy chính là Andrew Laeddis, một bệnh nhân nguy hiểm nhất tại bệnh viện, bị giam giữ vì đã giết vợ sau khi cô giết chết các con của họ.

Teddy liên tục đặt ra nghi vấn cho Cawley, cho rằng ông đang che giấu nhiều chi tiết và ngăn cản việc điều tra

Theo Beck (1976), các cá nhân mắc chứng méo mó nhận thức thường phản ứng bằng cách bóp méo thông tin để phù hợp với quan điểm của họ.

Trong phân cảnh anh gặp và nói chuyện với George Noyce, những mô tả về việc ông ấy đã bị đánh đập, hành hạ, thực chất là do chính anh – Laeddis gây ra, thế nhưng anh, lúc này tin mình là Teddy, lại cho rằng Noyce là nhân chứng cho những thí nghiệm đen tối tại bệnh viện tâm thần này.

Teddy xem bác sĩ Cawley như là người đứng đầu một âm mưu đen tối của chính phủ nhằm điều khiển trí não và thực hiện các thí nghiệm tàn bạo lên bệnh nhân. Sự từ chối thực tế này là một cách để anh thoát khỏi trách nhiệm cá nhân về cái chết của gia đình và những sai lầm của bản thân.

Lấy ví dụ như khi Teddy đối diện với những bằng chứng về danh tính thật của mình, anh ngay lập tức diễn giải những sự kiện này như một phần của âm mưu lớn hơn, thay vì đối diện với sự thật đau đớn rằng anh là một phần nguyên nhân gây ra bi kịch cho chính gia đình mình.

Ký ức sai lệch và quá trình xây dựng thực tế

Laeddis không chỉ trải qua sự méo mó trong việc xử lý thông tin mà còn gặp phải vấn đề về ký ức bị bóp méo (false memory).

Theo Loftus (1992), ký ức có thể bị biến dạng bởi các thông tin sai lệch hoặc bởi chính quá trình tự bảo vệ tâm lý.

Điều này rõ ràng trong trường hợp của Laeddis, khi anh bóp méo ký ức về gia đình và sự thật đau đớn rằng vợ anh, Dolores, đã giết chết các con của họ trước khi chính anh kết liễu cuộc đời cô.

Thay vì nhớ lại rằng anh không thể bảo vệ gia đình mình, Laeddis lại xây dựng một ảo tưởng rằng vợ anh đã chết trong một vụ hỏa hoạn do một kẻ tên Andrew Laeddis (một phiên bản thay thế của chính anh) gây ra.

Laeddis liên tục mơ về cái chết của người vợ với những ký ức không rõ ràng, mâu thuẫn

Ký ức này giúp anh duy trì vai trò nạn nhân, khiến anh không cần phải đối diện với trách nhiệm về những hành động của mình. Sự bóp méo ký ức này không chỉ giúp Andrew Laeddis thoát khỏi sự tội lỗi, mà còn củng cố niềm tin rằng anh là người chịu trách nhiệm điều tra một âm mưu lớn, thay vì là bệnh nhân đang được điều trị.

Suy nghĩ tự động tiêu cực và cảm giác tội lỗi

Suy nghĩ tự động tiêu cực (automatic negative thoughts) là một khía cạnh quan trọng trong tâm lý của Laeddis, đặc biệt khi liên quan đến gia đình.

Beck (1967) cho rằng những suy nghĩ tiêu cực thường xuất hiện một cách tự động khi cá nhân đối diện với các tình huống đau thương hoặc những sự kiện kích thích cảm xúc tiêu cực. Trong trường hợp của Laeddis, những suy nghĩ tiêu cực được kích hoạt khi anh nhớ lại các ký ức về vợ và con mình.

Trong suốt bộ phim, Laeddis bị dằn vặt bởi những hồi tưởng về cái chết của vợ và con, đặc biệt là cảm giác tội lỗi vì không thể cứu gia đình khỏi bi kịch.

Nỗi đau quá lớn khiến Leaddis tìm cách để tránh khỏi sự dày vò

Mỗi lần nhớ lại hình ảnh vợ, Dolores, và các con bị giết, Laeddis rơi vào trạng thái đau khổ và lo âu. Những suy nghĩ này dẫn dắt Laeddis vào một vòng luẩn quẩn cảm xúc, nơi anh không thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi và tự trách mình.

Để bảo vệ bản thân khỏi cảm xúc này, anh tìm cách trốn tránh bằng cách tạo ra một câu chuyện phức tạp, nơi anh là người hùng giải quyết các vụ án thay vì đối diện với tội lỗi thật sự.

Trong khi Teddy lúc này cũng dằn vặt vì không thể bảo vệ vợ con, anh lại dễ chấp nhận điều đó hơn khi mà người mang tội lúc này là Laeddis, còn anh là nạn nhân.

Quá trình xử lý thông tin trong trạng thái loạn thần

Teddy cho thấy nhiều biểu hiện của trạng thái loạn thần (psychosis), nơi mà anh không còn khả năng phân biệt giữa thực và ảo.

Theo Beck (1976), khi một cá nhân rơi vào trạng thái loạn thần, khả năng xử lý thông tin khách quan của họ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dẫn đến việc diễn giải các sự kiện thông qua lăng kính của những ảo giác và niềm tin sai lệch.

Trong bộ phim, Laeddis liên tục gặp phải những sự kiện thực tế mâu thuẫn với hệ thống niềm tin của mình, nhưng thay vì điều chỉnh niềm tin để phù hợp với thực tế, anh lại bỏ qua nó, hay diễn giải những sự kiện đó như một phần của âm mưu.

Teddy không thừa nhận những mâu thuẫn trong thực tế mà chỉ cho rằng tất cả là một phần trong âm mưu đen tối

Điều này tiếp diễn liên tục và người xem có thể dễ dàng nhận ra nhưng Laeddis lại từ chối tiếp nhận sự vô lý của các sự kiện mà chỉ chú tâm vào “vai diễn” của mình.

Lấy ví dụ như khi điều tra về nữ sát nhân Rachel Solando, anh lại được dẫn đến khu vực của nam. Mỗi phạm nhân sẽ được phát 2 đôi giày và trong phòng của Solando có 2 đôi giày nam.

Hay khi bác sĩ Cawley giải thích sự thật về tình trạng tâm lý của anh, Laeddis từ chối chấp nhận và vẫn tin rằng đó chỉ là một phần của kế hoạch điều khiển trí óc.

Điều này cho thấy sự thất bại trong quá trình xử lý thông tin, khi Laeddis không thể tiếp nhận thông tin mới và thay đổi hệ thống niềm tin của mình.

Cơ chế phòng vệ nhận thức và sự phủ nhận

Một cơ chế phòng vệ nhận thức quan trọng mà Laeddis đã sử dụng là sự phủ nhận (denial).

Theo Beck (1976), sự phủ nhận là một chiến lược bảo vệ tâm lý phổ biến khi cá nhân không thể đối diện với thực tế đau đớn.

Trong trường hợp của Laeddis, sự phủ nhận đóng vai trò như một biện pháp bảo vệ tâm lý khỏi cảm giác tội lỗi liên quan đến cái chết của vợ và con anh.

Laeddis đã phủ nhận sự thật rằng anh chính là Andrew Laeddis, một bệnh nhân tại bệnh viện tâm thần, và thay vào đó xây dựng một phiên bản thực tế thay thế, nơi anh là Teddy Daniels, một điều tra viên đang tìm kiếm kẻ giết người thật sự.

Teddy quyết tâm tìm đến ngọn hải đăng, nơi anh tin là đang che giấu những bí mật đen tối

Sự phủ nhận này không chỉ giúp anh trốn tránh khỏi cảm xúc đau đớn mà còn giúp anh duy trì một mức độ kiểm soát tâm lý trong thế giới tưởng tượng của mình. Tuy nhiên, điều này cũng làm cho anh mắc kẹt trong một vòng lặp vô tận của ảo tưởng và méo mó nhận thức, khiến anh không thể thoát khỏi sự điên loạn của mình.

Xem thêm: 10 cơ chế phòng vệ trong Phân tâm học

Tâm lý của Laeddis trong những phân cảnh cuối của bộ phim

Trong phân cảnh cuối của bộ phim người xem được biết sự thật, cũng như câu trả lời cho toàn bộ những mâu thuẫn, vô lý xuyên suốt bộ phim. Đây cũng là lúc Laeddis có những biến đổi tâm lý mạnh mẽ nhất trong diễn biến bộ phim.

Méo mó nhận thức và sự phủ nhận thực tế

Trong cảnh cuối, Andrew Laeddis nhận thức được sự thật về quá khứ của mình – rằng anh chính là người đã giết vợ mình, Dolores, và không thể cứu các con. Tuy nhiên, ta cũng biết được rằng trong quá khứ, nỗ lực của Cawley cũng đã mang anh trở về hiện thực, nhưng anh đã tái phát bệnh.

Sau khi trải qua khoảnh khắc này, anh quay trở lại với ảo tưởng rằng mình là Teddy Daniels, một điều tra viên liên bang đang điều tra âm mưu trên đảo. Sự quay lại với ảo tưởng là biểu hiện của méo mó nhận thức (cognitive distortion), cụ thể là cơ chế phủ nhận (denial), nơi Laeddis từ chối đối diện với thực tế đau đớn để duy trì một trạng thái tâm lý an toàn hơn.

Theo lý thuyết nhận thức của Beck (1976), méo mó nhận thức thường là sự diễn giải sai lệch các sự kiện thực tế để bảo vệ bản thân khỏi sự đau đớn tâm lý.

Trong trường hợp của Laeddis, anh từ chối chấp nhận trách nhiệm về cái chết của gia đình và duy trì ảo tưởng về việc mình là nạn nhân của một âm mưu. Điều này là dấu hiệu của sự thất bại trong việc xử lý thông tin một cách hợp lý và khách quan.

Cảnh cuối phim cho thấy Laeddis đã phục hồi nhưng anh chọn cách vờ như mình tái bệnh để các bác sĩ tiến hành phẫu thuật. Điều này cho thấy nhận thức của anh đã tiếp nhận thực tế, tuy nhiên anh muốn chọn phẫu thuật thùy não như một kết thúc cho tội lỗi đang dằn vặt bản thân. Chi tiết này sẽ phân tích sâu hơn ở những phần sau.

Suy nghĩ tự động tiêu cực và cảm giác tội lỗi

Cảm giác tội lỗi sâu sắc là một trong những yếu tố tâm lý chính chi phối hành vi của Laeddis. Trong suốt bộ phim, anh đã trốn tránh cảm giác tội lỗi bằng cách xây dựng các ảo tưởng phức tạp, nhưng ở cảnh cuối, suy nghĩ tự động tiêu cực (automatic negative thoughts) về việc mình đã không thể cứu gia đình trở nên rõ ràng hơn.

Khi Laeddis tạm thời chấp nhận sự thật về cái chết của vợ và con, anh không thể đối diện với cảm giác tội lỗi quá mức này.

Sự tự trách này làm gia tăng suy nghĩ tiêu cực, khiến anh cảm thấy mình không xứng đáng để sống với sự thật. Đây là cơ sở cho quyết định cuối cùng của anh, khi anh lựa chọn quay trở lại ảo tưởng hoặc tự chấp nhận sự hủy diệt tâm lý thông qua việc phẫu thuật thùy não, để tránh phải đối mặt với thực tế đau đớn.

Lựa chọn giả vờ và sự tránh né

Câu hỏi cuối cùng của Laeddis, “Liệu sống như một con quái vật có tệ hơn chết như một người tốt không?”, là một dấu hiệu quan trọng cho thấy anh đã có khoảnh khắc nhận thức rõ ràng (moment of clarity).

Tại thời điểm này, Laeddis có thể đã nhận ra sự thật về tình trạng tâm lý của mình, nhưng thay vì sống với sự thật và đối mặt với cảm giác tội lỗi, anh chọn cách tránh né nó bằng việc thể hiện mình đã quay lại ảo tưởng và chọn phẫu thuật thùy não như một cách thoát khỏi sự khổ đau.

Theo tiếp cận nhận thức, điều này cho thấy Laeddis đang sử dụng một chiến lược tránh né để đối phó với nỗi đau tinh thần quá lớn.

Thay vì đối diện với thực tế về cái chết của vợ và con, anh chọn cách sống trong một thực tại ảo tưởng, hoặc thậm chí tự hủy hoại chính mình thông qua phẫu thuật thùy não, điều này giúp anh tránh khỏi ký ức đau đớn và cảm giác tội lỗi không thể chịu đựng nổi.

Sự lựa chọn cuối cùng: Cái chết tâm lý như một sự giải thoát

Trong những câu thoại cuối, người xem phải hoài nghi liệu anh thật sự tái bệnh, hay chỉ giả vờ để được phẫu thuật thùy não

Tâm lý của Laeddis ở cảnh cuối phản ánh một trạng thái tự hủy hoại tâm lý (psychological self-destruction).

Anh nhận ra rằng mình không thể sống như một người tỉnh táo, mang theo nỗi đau và tội lỗi về cái chết của gia đình. Điều này dẫn đến quyết định chọn “chết như một người tốt” thông qua phẫu thuật thùy não, thay vì “sống như một con quái vật” với sự thật về tội lỗi của mình.

Trong tiếp cận nhận thức, lựa chọn này có thể được hiểu là hành động cuối cùng của cơ chế phòng vệ, khi Laeddis chọn cách từ bỏ ý thức của mình để tránh phải đối diện với những ký ức không thể chịu đựng.

Sự phủ nhận hoàn toàn về thực tế này giúp anh duy trì một mức độ kiểm soát tâm lý, dù rằng đó chỉ là sự kiểm soát giả tạo.

Theo tiếp cận nhận thức, trạng thái tâm lý của Andrew Laeddis trong cảnh cuối của Shutter Island được định hình bởi những méo mó nhận thức, ký ức sai lệch, cảm giác tội lỗi nặng nề và cơ chế phòng vệ nhằm tránh đối diện với thực tế đau đớn.

Cảnh cuối cùng thể hiện cuộc đấu tranh nội tâm sâu sắc của Laeddis giữa việc chấp nhận sự thật đau đớn hoặc sống trong sự giả dối và ảo tưởng, và anh cuối cùng chọn tự hủy hoại tâm lý như một cách giải thoát khỏi cảm giác tội lỗi không thể chịu đựng.

Kỹ thuật trị liệu mà Cawley đã sử dụng

Trong bộ phim, Tiến sĩ John Cawley đã áp dụng một kỹ thuật trị liệu tâm lý được gọi là trị liệu bằng cách tái hiện thực tế (reality testing) hoặc trị liệu nhập vai (role-playing therapy), một hình thức trị liệu tâm lý nhằm giúp bệnh nhân nhận thức được sự thật bằng cách tái hiện lại các sự kiện và hoàn cảnh theo cách sống động và có kiểm soát.

Đây là phương pháp được sử dụng để điều trị các rối loạn tâm thần nghiêm trọng như hoang tưởng hoặc ảo tưởng.

Cụ thể, Cawley và các bác sĩ tại bệnh viện đã tạo dựng một kịch bản chi tiết, trong đó Andrew Laeddis đóng vai Edward “Teddy” Daniels, một điều tra viên liên bang.

Mục tiêu của phương pháp này là khiến Laeddis, người đang sống trong ảo tưởng và phủ nhận sự thật về quá khứ của mình, tự khám phá ra sự thật thông qua quá trình điều tra giả tưởng mà anh tham gia.

Cawley đã chờ Laeddis đến ngọn hải đăng để nói anh nghe tất cả sự thật

Các yếu tố chính của kỹ thuật trị liệu trong phim

Nhập vai (Role-playing): Cawley cho phép Laeddis vào vai một nhân vật khác với hy vọng rằng, thông qua việc tự điều tra câu chuyện của chính mình, Laeddis sẽ dần nhận ra sự thật về bản thân.

Các nhân viên trong bệnh viện, bao gồm bác sĩ Sheehan (người đóng vai “Chuck Aule”), cũng nhập vai để hỗ trợ câu chuyện và duy trì ảo tưởng cho Laeddis.

Tái hiện thực tế (Reality testing): Cawley không chỉ đơn thuần đối đầu với Laeddis bằng sự thật mà để anh tự “khám phá” ra bằng cách cung cấp các mẩu thông tin, dẫn dụ anh qua các tình huống khiến anh tự đặt câu hỏi về thực tại của mình.

Phương pháp này nhằm mục đích khiến Laeddis dần nhận thức được rằng những gì anh tin tưởng là không thật, và giúp anh phân biệt giữa ảo tưởng và thực tế.

Tiếp cận nhận thức hành vi (Cognitive-behavioral techniques): Dù không phải là một trị liệu nhận thức hành vi (CBT) theo nghĩa truyền thống, phương pháp Cawley sử dụng có những yếu tố CBT, khi ông cố gắng thay đổi hệ thống niềm tin sai lệch của Laeddis thông qua việc đặt anh vào các tình huống buộc anh phải kiểm tra lại những suy nghĩ và niềm tin của mình.

Mục tiêu trị liệu

Mục tiêu chính của Cawley là giúp Laeddis đối diện với sự thật rằng anh chính là người chịu trách nhiệm cho cái chết của vợ và các con, thay vì tiếp tục sống trong ảo tưởng về việc mình là điều tra viên Teddy Daniels.

Nỗ lực của Cawley đã có kết quả, thế nhưng ông buộc phải chấp nhận cuộc phẫu thuật trước những biểu hiện của Laeddis

Cawley kỳ vọng rằng bằng cách tái hiện quá trình điều tra và giúp Laeddis từ từ khám phá ra sự thật, anh có thể phá vỡ hệ thống niềm tin sai lệch của Laeddis và giúp anh chấp nhận thực tế.

Tuy nhiên, như được tiết lộ trong cảnh cuối của phim, Laeddis đã nhận ra sự thật nhưng có thể do cảm giác tội lỗi quá lớn khiến anh không thể chấp nhận sự thật và tiếp tục sống với nó. Do đó, anh đã chọn “cái chết tâm lý” cho bản thân như một sự giải thoát khỏi nỗi đau.

Kết luận

Andrew Laeddis trong Shutter Island là một ví dụ điển hình về cách mà các méo mó nhận thức, ký ức bị bóp méo, và suy nghĩ tự động tiêu cực có thể dẫn đến trạng thái loạn thần.

Sự phủ nhận thực tế và cơ chế phòng vệ tâm lý của Teddy đã khiến anh mắc kẹt trong một hệ thống niềm tin sai lầm, nơi anh không thể phân biệt được giữa thực và ảo.

Điều này cho thấy tầm quan trọng của quá trình nhận thức trong việc điều chỉnh cảm xúc và hành vi, đặc biệt trong các trường hợp bệnh lý tâm lý nghiêm trọng.

Tài liệu tham khảo

Beck, A. T. (1967). Depression: Clinical, experimental, and theoretical aspects. Harper & Row.

Beck, A. T. (1976). Cognitive therapy and the emotional disorders. International Universities Press.

Loftus, E. F. (1992). When a lie becomes memory’s truth: Memory distortion after exposure to misinformation. Current Directions in Psychological Science, 1(4), 121–123. https://doi.org/10.1111/1467-8721.ep10769031

Bài Viết Liên Quan

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *